Cậu có biết...
Nó ko chỉ đơn giản chấm dứt mối quan hệ của tớ và cậu!
Màh nó chấm dứt hết tất cả.....!
Chấm dứt mọi hi vọng, chấm dứt mọi mong muốn, mọi công sức màh cả 2 đã tạo dựng... Để giờ đây nhìn lại,chỉ còn 1 một đống vỡ nát,và cùng chỉ còn một mình tớ ở lại với đống đổ nát đó, tớ mún hét thật to, khi màh con tim của tớ đau vô vàn...
"""Nhưng màh...
Giờ đây tớ phải tỉnh mộng thôi, giấc mộng cũng đã vỡ làm đôi, tớ cũng phải thôi làm kẻ mộng mơ, thôi làm một kẻ khờ!
Dù đã cố gắng hết sức, cố đến mức tớ kiệt sức, vẫn ko thể ngăn bước chân cậu, cậu lạnh lùng ngoảnh mặt bước ra khỏi con tim tớ...
Cậu ngoảnh mặt, tớ dõi theo, bóng cậu dần xa, tớ với tay nắm lấy hình bóng đó, nhưng tớ nhỏ bé, hèn nhát như vậy ko đủ sức níu cậu lại... Chỉ còn cách, xua hình bóng ấy đi thôi! Nhưng màh, tớ cũng ko thể nào xua hình bóng ấy được, ko được đâu, nói đúng hơn là tớ ko thể... vì đó là tất cả những gì tớ đã cố gắng hết sức để níu lại... và cũng vì tớ sẽ mãi iu hình bóng đó!! Mãi mãi..."""
...............Viết cái entry này trong lúc đầu óc trống rỗng, nhưng tớ vẫn cố viết, viết thật nhìu, viết cho đến lúc ko còn gì để màh nói nữa! Nhưng đến lúc ko còn gì để nói, thì chắc lâu lắm, vì có rất nhìu điều để fải nói, vì entry này là nói về tình iu màh! Có bao giờ tình iu chỉ đơn giản có vài câu đâu!
Và cũng có bao giờ cậu nhìn nhận rằng, ta đủ sức để tiếp tục đâu!
Trách ai bây giờ hỡh?
Trách tại sao tớ đc sinh ra và khờ dại mãi trong cái gọi là tình iu àh?
Hay trách tại sao cậu lại tàn nhẫn đến thế chứ, lại dẫm đạp lên con tim tớ lần nữa?
Hay thậm chí trách rằng, tại sao cho tớ gặp cậu làm gì, tại sao lại khiến cậu đến với tớ?
Nhưng thôi, chẳng trách gì hết, tớ ko còn tư cách gì để màh trách đời, trách cậu hay trách ai đc!
Tớ trách tớ, trách tớ ngu ngốc, tớ điên rồ khi màh đã tự thất hứa với bản thân...
Lời hứa của bản thân tớ, là sẽ ko iu ai nữa sau sự đổ vỡ lần thứ nhất, nhưng tại vì sao tớ lại iu cậu chứ?
Tớ cảm thấy cũng thật có lỗi với ng` thứ nhất, ng` ấy ko đc quan tâm như cậu, ko đc tớ bên cạnh nhìu như cậu, cũng ko đc tớ nhường nhịn như cậu, tớ lun trách khứ, giận hờn, nhưng cũng nhờ ng` ấy, màh tớ đã sửa đổi lại mình, đã sửa sai, đã cố gắng iu cậu hơn ng` ấy, nhưng tại sao chuyện tình nào của tớ cũng lun có cái kết? Tại sao chứ?
Có lẽ tớ phảigiả tạo 1 thời gian, ko thể là tớ đc nữa! Vì để quên cậu rất khó, ngừng iu cậu lại càng khó hơn... Phải giả tạo rằng tớ đã quên đc cậu, đã ko còn iu cậu nữa!
Chúng ta ko thể là bạn của nhau, vì tình yêu ko thể nào dẫn đến tình bạn, màh chỉ có tình bạn mới dẫn đến tình yêu! Màh tớ với cậu trước đây chưa fải là bạn của nhau màh, đúng ko?
Tớ đau lòng nhìn cậu quay bước...
Đành vậy thôi! Cũng đã hết thật rồi...
Ừhm từ nay sẽ ko còn sự cản trở của tớ nữa!
Chúc cậu sẽ lun vui vẻ, hạnh phúc![i][u]
Nó ko chỉ đơn giản chấm dứt mối quan hệ của tớ và cậu!
Màh nó chấm dứt hết tất cả.....!
Chấm dứt mọi hi vọng, chấm dứt mọi mong muốn, mọi công sức màh cả 2 đã tạo dựng... Để giờ đây nhìn lại,chỉ còn 1 một đống vỡ nát,và cùng chỉ còn một mình tớ ở lại với đống đổ nát đó, tớ mún hét thật to, khi màh con tim của tớ đau vô vàn...
"""Nhưng màh...
Giờ đây tớ phải tỉnh mộng thôi, giấc mộng cũng đã vỡ làm đôi, tớ cũng phải thôi làm kẻ mộng mơ, thôi làm một kẻ khờ!
Dù đã cố gắng hết sức, cố đến mức tớ kiệt sức, vẫn ko thể ngăn bước chân cậu, cậu lạnh lùng ngoảnh mặt bước ra khỏi con tim tớ...
Cậu ngoảnh mặt, tớ dõi theo, bóng cậu dần xa, tớ với tay nắm lấy hình bóng đó, nhưng tớ nhỏ bé, hèn nhát như vậy ko đủ sức níu cậu lại... Chỉ còn cách, xua hình bóng ấy đi thôi! Nhưng màh, tớ cũng ko thể nào xua hình bóng ấy được, ko được đâu, nói đúng hơn là tớ ko thể... vì đó là tất cả những gì tớ đã cố gắng hết sức để níu lại... và cũng vì tớ sẽ mãi iu hình bóng đó!! Mãi mãi..."""
...............Viết cái entry này trong lúc đầu óc trống rỗng, nhưng tớ vẫn cố viết, viết thật nhìu, viết cho đến lúc ko còn gì để màh nói nữa! Nhưng đến lúc ko còn gì để nói, thì chắc lâu lắm, vì có rất nhìu điều để fải nói, vì entry này là nói về tình iu màh! Có bao giờ tình iu chỉ đơn giản có vài câu đâu!
Và cũng có bao giờ cậu nhìn nhận rằng, ta đủ sức để tiếp tục đâu!
Trách ai bây giờ hỡh?
Trách tại sao tớ đc sinh ra và khờ dại mãi trong cái gọi là tình iu àh?
Hay trách tại sao cậu lại tàn nhẫn đến thế chứ, lại dẫm đạp lên con tim tớ lần nữa?
Hay thậm chí trách rằng, tại sao cho tớ gặp cậu làm gì, tại sao lại khiến cậu đến với tớ?
Nhưng thôi, chẳng trách gì hết, tớ ko còn tư cách gì để màh trách đời, trách cậu hay trách ai đc!
Tớ trách tớ, trách tớ ngu ngốc, tớ điên rồ khi màh đã tự thất hứa với bản thân...
Lời hứa của bản thân tớ, là sẽ ko iu ai nữa sau sự đổ vỡ lần thứ nhất, nhưng tại vì sao tớ lại iu cậu chứ?
Tớ cảm thấy cũng thật có lỗi với ng` thứ nhất, ng` ấy ko đc quan tâm như cậu, ko đc tớ bên cạnh nhìu như cậu, cũng ko đc tớ nhường nhịn như cậu, tớ lun trách khứ, giận hờn, nhưng cũng nhờ ng` ấy, màh tớ đã sửa đổi lại mình, đã sửa sai, đã cố gắng iu cậu hơn ng` ấy, nhưng tại sao chuyện tình nào của tớ cũng lun có cái kết? Tại sao chứ?
Có lẽ tớ phảigiả tạo 1 thời gian, ko thể là tớ đc nữa! Vì để quên cậu rất khó, ngừng iu cậu lại càng khó hơn... Phải giả tạo rằng tớ đã quên đc cậu, đã ko còn iu cậu nữa!
Chúng ta ko thể là bạn của nhau, vì tình yêu ko thể nào dẫn đến tình bạn, màh chỉ có tình bạn mới dẫn đến tình yêu! Màh tớ với cậu trước đây chưa fải là bạn của nhau màh, đúng ko?
Tớ đau lòng nhìn cậu quay bước...
Đành vậy thôi! Cũng đã hết thật rồi...
Ừhm từ nay sẽ ko còn sự cản trở của tớ nữa!
Chúc cậu sẽ lun vui vẻ, hạnh phúc![i][u]